(Ông Nguyễn Thành Tài )
Hỡi ôi!
Gió thổi nhà Huyên
Mây che núi Dĩ
Nam Cực sao mờ
Non Đoài gió lật
Thật đáng trách trời xanh kia sao khéo vô tình
bỗng chốc nổi cơn gió cả
Làm bão xô cây để lá rụng tơi bời
Chia én lìa đàn cho kêu xuân vò võ
Ông mới hơn sáu chục tuổi đã vượt mấy chông gai
Đời chỉ con một phút mà không cầm hơi thở
Thật ngán nhẽ:
Núi Dĩ mây bay
Chồi Huyên gió bẻ
Cõi cao xanh đã khéo vô tình
Gây nên cảnh chia lìa cành cội
Những tưởng:
Đồng thuyền,đồng hội,sống đủ trăm năm cùng chung nghiệp thơ văn
Ngờ đâu:
Chia thuyền,rẽ lối,đời mới ngoài sáu chục đã sang miền cửu lộ
Nhớ xưa:
Nếp nhà kiệm cần
Phong tư hoà nhã
Phong độ ung dung
Ngôn hành cẩn trọng
Ông vào ngành Địa chất:
Rừng núi Quảng Ninh sắn tay sự nghiệp,chân chẳng ngập ngừng
dù trèo non lội suối,đập đá tìm châu,lòng không bỡ ngỡ
Biển sông Thanh Hoá khơi lộ tài nguyên,lòng không ngần ngai,
đẫu xuống bể lên rừng,chặt cây khai khoáng,chí chẳng đơn sai
Nào rừng thiêng,nào nước độc,nhọc nhằn thay đời công nhân Địa chất
Này vợ dại,này con thơ,nheo nhóc quá cảnh xã viên Nông nghiệp
Thế mà:
Ông đã giữ bền gương nhẫn nại,số phận càng thách thức lại càng hun sôi lòng nhiệt huyết
Bà cũng cố vững lòng chịu đựng,cuộc đời dẫu dập vùi chỉ thêm kích thích chí hăng say
Chung lòng, dốc sức lấn bể dời non
Thuận vợ, thuận chồng ngăn sông lấp vực
Đất làng Doi nắng thuận mưa hoà, ông về nhà xây nghiệp thơ văn
Chợ Lai Cách người đông thế đẹp, bà ra chợ dựng nghề buôn bán
Vợ đảm chia ngọt sẻ bùi,đượm hương vẹn lửa,trọn nghĩa thuỷ chung
Con hiếu nâng niu chăm sóc,khi thuốc khi quà,rõ lòng hiếu nghĩa
Trai đã nên danh nên nghiệp nối chí tiên hiền
Gái cũng đẹp đôi vừa lứa giữ gìn phẩm hạnh
Những tưởng:
Bước qua thiên kỷ tuổi thọ vững vàng
Nào ngờ:
Sống chửa thất tuần duyên trần đã dứt
Than ôi !
Một giấc Nam Kha ngàn năm vẫn nhớ.Dẫu biết rằng "sinh ký tử quy " việc trời trước sau cũng đến.
Nhưng nghe tin sao thấy đau xót vô cùng!
Kìa như:
Trăng sầu mây thảm,đất trời còn đau xót nhớ nhung
Gió rung lá rụng,cây cỏ cũng âu sầu buồn bã
Từ đây :
Vợ đảm sau buổi chợ về buồn với cảnh buồng không lẻ bóng
Con hiếu trước lúc đi xa đau cùng nỗi nhà đơn hoang lạnh
Đồng nghiệp nhớ thương
Bạn thơ đau xót
Bài thơ ông viết bỏ dở bàng hoàng
Quyển sách ông đọc nằm im da diết
Là bạn văn thơ
Đứng trước anh linh
Thương người quá cố
Có chút lòng thành
Hương thơm ba nén tỏ tình trước bàn linh toạ
Rượu nhạt một tuần tiễn người về chốn Tuyền Đài
Ô hô !
Thương thay!
T A N
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét