Thứ Tư, 31 tháng 8, 2016

THÚY KIỀU GẢY ĐÀN TẠ CỤ NGUYỄN DU



Kết quả hình ảnh cho Hình ảnh Kiều gảy đàn

THÚY KIỀU GẢY ĐÀN TẠ CỤ NGUYỄN DU
                                                Tạ Anh Ngôi

Trăm năm cụ Nguyễn Du ơi !
Phận sao phận bạc như vôi thế này !
Bây giờ con găp cụ đây
Con xin hầu cụ khúc này hàn huyên

Nhặt khoan giọt nước mái hiên
Thánh tha thánh thót nỗi niềm từ xưa
Khúc vui như gió xuân đưa
Mỏng tang như nắng xuân vừa thoảng qua
Êm đềm thuyền đậu bến ngà
Rộn ràng cánh bướm vờn hoa vườn ngoài
Khúc buồn rầu rĩ lòng ai
Tiếng trầm âm vọng gió cài thung sâu
Bốn dây réo rắt nhặt mau
Nghe như tiếng suối khuất sau rừng già
Khúc đau như rứt ruột ra
Tiếng sâu quằn quại,tiếng sa bời bời
Tiếng rung bão tố giữa trời
Tiếng vang sóng thét biển khơi trập trùng
Tiếng vê mưa gió mịt mùng
Tiếng dồn sấm sét anh hùng ra tay…
Nỗi lòng nhỏ máu bốn dây
Cũng là tâm sự xưa nay của Kiều
Bồi hồi suối chảy trong veo
Nhẹ rơi như tiếng chim chiều vườn xuân
Ngừng đàn cúi lạy thi nhân:
“Người cho con sống muôn phần thanh tao
Dẫu rằng phận liễu má đào
Ơn sâu tái tạo con nào dâm quên..”

Nguyễn Du nhè nhẹ bước lên
Đỡ Kiều ngồi dậy rồi truyền mấy câu :
«  Rằng ta nào biết ngày sau
Mấy trăm năm những nỗi đau chửa mòn
Ta nghe trong tiếng đàn con
Hình như oan nghiệt vẫn còn đâu đây
Ngờ đâu xã hội ngày nay
Khuyển ưng,ruồi nhặng bọn này ác hơn
Thôi con hãy nén căm hờn
Trời xanh có mắt,nước non có ngày… »
Nói rồi nhẹ bước thang mây
Khuất vào quá khứ chia tay cùng Kiều

                         Nhân Hưng,ngày 8-3-2012
                                      Tạ Anh Ngôi

Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2016

KIM VÂN KIỀU LƯỢC TRUYỆN



 Kết quả hình ảnh cho Hinh  ảnh,tranh vẽ về Kim Vân Kiều
KIM VÂN KIỀU LƯỢC TRUYỆN
                             Tạ Anh Ngôi

Kể từ Kiều gặp chàng Kim
Những mong phận cải duyên kim có ngày
Nào ngờ vạ gió tai bay
Bán mình Kiều phải ra tay một lần
Trước là báo hiếu song thân
Sau vì thương xót Thúy Vân em Kiều…

Đường xa thân liễu đìu hiu
Gập ghềnh vó ngựa ráng chiều phôi phai
Buồn trông phong cảnh xứ người
Cánh chim vô định biết rồi ra sao
Mơ màng trong giấc chiêm bao
Đạm Tiên người cũ lẻn vào trướng loan
Nàng răng:”Nghiệp chướng trời ban
Má hồng rồi sẽ gian nan những ngày
Mười lăm năm kiếp đọa đày
Tiền Đường gặp gỡ nước mây trùng phùng…”
Giật mình lo sợ vô cùng
Nghe như sấm sét đùng đùng bên tai
Giám Sinh trực sẵn hiên ngoài
Động đào quyết mở then cài một phen
Phẩm tiên gặp phải tay hèn
Uổng bao gìn giữ thề nguyền những khi
Đêm dài trên đất Lâm Truy
Kiều như cành liễu còn gì nữa xuân?
Nổi nênh một kiếp phù vân
Phong trần lại tiếp phong trần từ đây
Sở Khanh hứa quyết ra tay
Cứu Kiều thoát kiếp đọa đầy lầu xanh
Hay đâu cạm bẫy rấp ranh
Tú Bà với gã Sở Khanh một loài
Mấy phen tan ngọc nát ngài
Kiều đành nhắm mắt an bài làm theo
Tháng ngày ong bướm dập dìu
Hẹn hò kẻ trước,yêu chiều người sau…

Thời gian cửa sổ bóng câu
Dập vùi thân liễu nát nhàu kiếp hoa
Thương thay số phận đàn bà
“Sống làm vợ khắp người ta ở đời”
May sao Kiều gặp một người
Hào hoa phong nhã vẻ thời thư sinh
Yêu bởi sắc, đắm bởi tình
Chuộc Kiều làm lẽ tư dinh rước về
Thúc Sinh chiều chuộng mọi bề
Kiều thêm rực rỡ chẳng nề tuyết sa
Vợ chồng đang lúc thuận hòa
Nồng nàn hương lửa,cửa nhà ấm êm
Bất ngờ nhà cháy giữa đêm
Nát tan kỳ vọng một phen hãi hùng
Hoạn Thư bày chuyện hành chồng
Làm cho giáp mặt mà lòng cách xa
"Thấp cơ thua trí đàn bà
Hoa nô đứng đó rõ là người xưa"
Thúc Sinh rầu rĩ lòng dưa
Kiều đau vẫn phải dạ thưa dối lòng
Chồng nhìn vợ,vợ nhìn chồng
“Người ngoài cười nụ,người trong khóc thầm”
Đưa Kiều ra các Quan Âm
Hoạn Thư hồ dễ tính lầm mà lo
Biết người,người cũng biết cho
Hiếu sinh đường mở tha cho một lần
Sớm khuya kinh mõ chuyên cần
Trưa chiều trà nước có phần nguôi mgoai
Một đêm vắng lặng trong ngoài
Chuông vàng khánh bạc giắt người kiều đi
Hoạn Thư biết rõ vân vi
Mở lòng hà hải từ bi thả Kiều

Cầu sương ,giày nguyệt gieo neo
Chùa đâu chữ Ẩn Am Chiêu rõ rành
Giác Duyên sư trưởng lòng lành
Nghe Kiều phân tỏ sự tình mà thương
Nâu sòng khuya sớm đèn hương
Tiếng kinh gọi nguyệt,nện sương chày kình
Tưởng rằng yên phận rứt tình
Nào ngờ chuông khánh sự mình lộ ra
Vội vàng chẳng kíp tính xa
Lánh sang nhà với Bạc Bà trú chân
Chưa mừng kịp chốn an thân
Lại rơi vào kiếp phong trần một phen
Bạc Bà bán phấn đã quen
Mưu cùng Bạc Hạnh ép duyên Châu Trần
Lạc loài đất lạ độc thân 
Nào hay duyên phận dữ gần,lành xa
Nào hay Bạc Hạnh,Bạc Bà
Cùng phường bán phấn buôn hoa quen nghề
Bán làm tiếp khách phòng khuê
Một phen Kiều lại ê chề lầu Xanh

Đêm dài gió mát trăng thanh
Gặp người qua khách biên thành sang chơi
Vai năm tấc,thân cao mười
Râu hùm hàm én rõ người lược thao
Đội trời,đạp đất anh hào
Mắt xanh hợp với má đào một đôi
Xưa nay tri kỷ mấy người
Anh hùng,kỹ nữ thề bồi trước sau
Đôi bên ý hợp tâm  đầu
Chuộc Kiều trăm lạng cùng nhau phát hoàn
Trời ban cho chốn thanh nhàn
Kiều cùng Từ Hải phượng loan ấm nồng…


Mười năm xa cách vợ chồng
Anh hùng phỉ chí anh hùng bốn phương
Làm cho rõ mặt phi thường
Tinh binh mười vạn,rợp đường thất tinh
Trẻ già trông thấy mà kinh
Kiều càng lo sợ lánh mình một nơi
Nào ai hay được cơ trời
Tìm Kiều,Từ Hải nói lời hàn huyên
Để cho ân oán phân miêng
Mặc Kiều xử,uyết báo đền công minh
Dưới cờ nhờ có uy linh
Thúy Kiều báo oán,trả tình trước sau
Thời gian thấm thoát trôi mau
Lựa lời Kiều mới trước sau tỏ tình:
“Bó cờ về với triều đình
Chữ trung đã rõ chữ tình càng trong
Chiến trường yên ngưa duổi dong
Chàng đi thiếp có an lòng được đâu
Về triều vinh nhục có nhau
Nghìn năm đời có khen đâu Hoàng Sào ?”
Nghe Kiều phân tỏ thấp cao
Chỉnh quân Từ xếp chiến bào cửa viên
Ngờ đau Tôn Hiến đê hèn
Sẵn sàng phản phúc bốn bên súng cờ
Đang trong sơ ý bất ngờ
Hùm thiêng sa bẫy bây giờ tính sao?
Tả xung,hữu đột máu trào
Anh hùng dẫu có thế nào cũng cam!
Trong ngoài hào lũy tan hoang
Tín quân kịp dắt tay nàng đến xem
Thấy Từ đứng giữa trận tiền
Trơ trơ oan khí một miền chửa tan
Lạ thay lệ hận của nàng
Vừa rơi Từ đã ngã ngang dần dần…

Đem Kiều vào chốn trung quân
Hồ Công thấy mặt mười phần ngất ngây
Là tuồng trăng gió xưa nay
“Dẫu rằng mặt sắt cũng ngây bởi tình”
Thương cho thân phận của mình
Đau cho hai chữ bạc tình hồng nhan
Vinh chi tiết liệt vua ban
Để đời tiếng xấu gái ngoan hại chồng
Kiều gieo mình xuống dòng sông
Mặt nào mà sống ở trong cõi đời ?
Buồn trông non nước xa vời
Tiền Đường dào dạt chân trời vắng tanh
Nỗi oan theo mãi với mình
Nỗi mình ai biết, sự tình ai hay…

Giác Duyên gặp mộng bấy nay
Đóng thuyền trực bến ngày ngày giăng sông
Sớm khuya chẳng quản nhọc công
Gặp Kiều duyên kiếp định trong chuyển vần
Ngư ông kéo lưới một lần
Vớt người trong mộng bóng vân chửa lòa
Hồn mai,phách quế nhập nhòa
Đạm Tiên thoắt hiện nhận là người xưa
Rằng:”Tôi có sẵn lòng chờ
Mười lăm năm ấy bây giờ gặp đây
Chị tuy phận mỏng phúc dầy
Đoạn trường đã hết phúc nay dồi dào…”
Ngẩn ngơ chưa biết sự sao
Trạc Truyền tiếng gọi lọt vào bên tai
Giật mình tỉnh giấc hòe mai
Mở nhìn thấy Giác Duyên ngồi kế bên
Gặp nhau mừng rỡ hàn huyên
Đoạn thôi cùng bước lên thuyền về am…

Chàng Kim muôn dặm phù tang
Nửa năm ở đất Liêu Dương lại nhà
Vội sang vườn Thúy dò la
Rã rời mới hiểu gần xa sự tình
Thương ông mắc nạn tụng đình
Thương Kiều giữ hiếu bán mình chuộc cha
Theo lời,Kim kết duyên hoa
Cùng Vân đền đáp tình nhà nghĩa xưa
Duyên Vân ngày tháng nồng ưa
Trai tài gái sắc sớm trưa Sở Tần
Ân khoa gặp hội trường vân
Vương,Kim cùng chiếm bảng xuân một ngày
Cửa trời rộng mở thang mây
Hoa chào ngõ Hạnh,hương bay dặm đàng
Dẫu vui duyên cải cùng chàng
Thúy Vân mơ gặp Kiều đang bên giường
Nàng rằng : « Sông lớn Tiền Đường
Nghiệp đời chưa dứt mối giường người ta
Bên sông dựng một am hoa
Giác Duyên cùng chị lân la tháng ngày…”

Nghe tường Kim Trọng khôn khuây
Tìm đường vạch lối đến ngay Phật đường
Giác Duyên đánh tiếng gọi nàng
Phòng trong Kiều dạo gót vàng bước ra
Hân hoan đủ mặt một nhà
Xuân Huyên còn mạnh,cội già còn tươi
Hai em phương trưởng cả rồi
Chàng Kim Trọng đó vẫn người tình xưa
Kiều rằng:”Chẳng tưởng bây giờ
Cầm tay gặp mặt vẫn ngờ chiêm bao…”
Sông Tiền sóng vỗ dạt dào
Hoa xuân như cũng nở trao tặng người
Vân rằng:”Bèo dạt mây trôi
Nửa đời nếm trải đủ rồi đắng cay
Bây giờ gặp mặt nhau đây
Chàng Kim trả chị sum vầy trúc mai”
Kiều rằng:”Gia thất duyên hài
Chút tình ân ái ai ai cũng màng
Chữ trinh đáng giá ngàn vàng
Chị nay ong bướm hoa tàn xá xơ
Nói chi kết tóc se tơ
Đã buồn nẫu ruột còn dơ dáng đời… »
Kim rằng : « Rõ khéo nói lời
Suy trong đạo hạnh rõ người rõ ta
Xưa nay trong phận đàn bà
Chữ trinh kia cũng có ba bảy đường
Nàng đem tính mạng coi thường
Đáp đền chữ hiếu ,trọn đường chấp kinh
Thế là tròn hạnh,sáng trinh
Bụi nào vấy đục được mình bấy nay ?”
Nghe ra tay lại cầm tay
Càng yêu bởi nết,càng say bởi tình
Một nhà giá nến hương bình
Một nhà như thể cây quỳnh cành giao...

Ngẫm muôn sự ở trời cao
Chữ tài chữ mệnh trời trao cho người
Chữ tâm treo ở trên đời
Tấm gương trong sáng giữa trời soi chung
Mượn vần lục bát đôi dòng
Kim Vân Kiều truyện cho lòng nguôi ngoai
Lời xưa lược lại dông dài
Mua vui và cũng tặng ai giải sầu

                   Nhân Hưng,ngày 31-3-2012
                                     Tạ Anh Ngôi

Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2016

GỬI NGƯỜI CHƯA ĐẾN THĂM QUÊ


GỬI NGƯỜI CHƯA ĐẾN THĂM QUÊ
(Họa bài:”Giăng bẫy”của Đỗ Đình Tuân)

Gửi người chưa đến thăm quê
Theo thơ em để đi về nơi đây
Làng em ở dưới đám mây*
Đồng mênh mang gió cỏ may nỗi buồn
Nhà em hoa trái trĩu vườn
Đến em anh chẳng còn buồn…bởi ai !

                      Nhân Hưng,ngày 16-8-2015
                                    Tạ Anh Ngôi


*Điển tích Địch Nhân Kiệt (TQ)

Phụ chẹp bài:Giăng Bẫy

Biết người mà chả biết quê
Tặng ai ai biết gửi về đâu đây?
Thẫn thờ ngó đất trông mây
Gửi vào ngọn gió heo may chút buồn
Ai đi ra ngõ ra vườn
Có chăng vương phải sợi buồn của ai ?

                     Khanh Cùng,ngày 13-8-2015

                                   Đỗ Đình Tuân

Thứ Tư, 10 tháng 8, 2016

VẪN


VẪN
(Tặng bác Hoài Yên)

Tám ba nhưng lão chửa già đâu
Dẫu rụng hết răng,hói cả đầu
Vẫn gợi bâng khuâng đôi mắt bạn
Vẫn làm thổn thức trái tim nhau
Vẫn còn tráng kiện còn khao khát
Vẫn rất hào hoa rất mỡ màu
Đắm đuối mơ mòng như tuổi trẻ
Trống chầu lão gõ suốt đêm sâu !

                           Nhân Hưng,ngày 4-8-2016

                                         Tạ Anh Ngôi 

Thứ Ba, 9 tháng 8, 2016

TÌNH YÊU KHÔNG CÓ TUỔI



mới đây tôi được bác Hoài Yên 83 tuổi,nguyên chủ nhiệm CLB Unesco thơ Đường luật Việt Nam,tặng tôi tập thơ:”TÌNH CHIÊU” là tập thơ đăng nhiều bài thơ của bác và Đoàn Tiếu, người yêu 71 tuổi của bác,giao lưu với nhau rất tình cảm,tôi tức cảnh  tặng bác Hoài Yên bài lục bát:”Tình yêu không có tuổi”.Xin giới thiệu để mọi người thưởng lãm chung vui:
TÌNH YÊU KHÔNG CÓ TUỔI
(Tặng bác Hoài Yên)

Tặng nhau một “Mối tình chiều”
Để thiên hạ biết tình yêu không già
Em bảy mốt,anh tám ba
Vẫn còn khỏe mạnh vẫn là trẻ trung
Năn xưa em bị mất chồng
Trái tim đang lúc còn nồng lửa yêu
Đời anh gặp bước gieo neo
Vợ về tiên giới một chiều bâng khuâng
Trái tim côi cút lâng lâng
Đêm đêm kết bạn với vâng trăng côi
Ngờ đâu hai đứa hai nơi
Gặp nhau như thể có trời xe duyên
Em Đoàn Tiếu-anh Hoài Yên
Yêu nhau như tuổi tráng niên thưở nào
Cũng nhung nhớ,cũng khát khao
Cũng ghen tuông những lúc chao đảo lòng
Anh phố Bà Triệu ,Hà Đông
Em phường Cao Thắng,Hạ Long biển hờn
Hai trăm cây số đường trường
Mà say mà đắm mà thương mà chờ
Tình già vẫn đẹp như… thơ !

                       Nhân Hưng,ngày 3-8-2016

                                     Tạ Anh Ngôi

Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2016

THƯƠNG VAY


THƯƠNG VAY

Đêm nghe lá rụng gợi buồn
Từng cơn gió bắc lạnh luồn thấm chăn
Thương người ta những băn khoăn
Đơn thân mưa gió gối chăn… thế nào ?

                  HD,đêm mưa bão 28-7-2016

                              Tạ Anh Ngôi 

Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2016

LẠ CHƯA



LẠ CHƯA

Từ lâu đã rất lâu rồi
Trái tim tôi hết bồi hồi đêm đêm
Từ ngày tôi gặp được em
Bao nhiêu trống vắng nỗi niềm tan đi
Hình như có phép diệu kỳ
Trái tim tôi lại thầm thì…lạ chưa ?

                     TT Nam Sách,ngày 7-8-2016

                                Tạ Anh Ngôi

Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2016

TẮM CHO MẸ



TẮM CHO MẸ

Ngày xưa mẹ tắm cho con
Mẹ đun nước lá mẹ còn kỳ lưng
Thấy con khôn lớn mẹ mừng
Mẹ ăn bát vực bát lưng quản gì

Nay con đun nước quế chi
Con tắm cho mẹ con kỳ xương tay
Con đi khắp đó cùng đây
Con tắm cho mẹ lần này rồi thôi !

Đau lòng con lắm mẹ ơi !
Mẹ lên nhà mới để rồi biệt ly
Xa mờ một cõi vô vi…

             Nhân Hưng,ngày 14-12-2012

                           Tạ Anh Ngôi

Thứ Năm, 4 tháng 8, 2016

MẸ ƠI !



MẸ ƠI !
(Thác lời con gái khóc mẹ)

Mẹ ơi!Sao lại thế này
Hôm qua còn mẹ hôm nay mất rồi
Có ai cứu sống mẹ tôi
Tôi làm trâu ngưa suốt đời trả công
Hắt hiu ngon gió trên đồng
Rầu rầu nấm cỏ mẹ không trở về
Buốt lòng con những tái tê
Mẹ ơi!Mẹ hãy trở về mẹ ơi!
Cầu trời đừng để mưa rơi
Cũng đừng nắng để mẹ tôi đau đầu
Đêm nay và mãi mai sau
Con về thăm mẹ tìm đâu bây giờ ?
Mẹ ơi!Con chẳng thể ngờ
Chúng con mất mẹ bơ vơ lạc loài
Ngày mai rồi lại ngày mai
Mình con côi cút đêm dài nhớ mong
Đời con phận mỏng long đong
Mất con rồi lại mất chồng mấy phen
Ngậm sầu con gượng sống thêm
Muốn tròn chữ hiếu ở bên mẹ già
Thế mà trời cũng chẳng tha
Phũ phàng trời bắt me ra đi rồi
Đau lòng con lắm mẹ ơi!
Sao con sống được ở đời nữa đây ?
Hỡi trời cao!Hỡi đất dày
Sao trời không để con thay thế người ?(!)

                               Nhân Hưng ngày 1-4-2015

                                           Tạ Anh Ngôi    

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2016

CHỢ ÂM DƯƠNG



CHỢ ÂM DƯƠNG

Hình như bên chỗ mẹ ngồi
Cỏ đang thay lá đâm chồi non tơ
Hình như cố ý mẹ chờ
Con đi đến chợ đôi bờ âm dương


Từ nơi Bến Giác vô thường
Gánh gồng bao nỗi nhớ thương mẹ về
Vẫn là vạt cỏ vên đê
Mẹ đi gió nổi bốn bề xôn xao

Tỏ mờ tựa giấc chiêm bao
Cầm tay chẳng nói câu nào mẹ ơi !
Hình như có tiếng lá rơi
Bên kia cõi Phật,cõi Người bên đây

Mẹ như một lớp sương dày
Mờ mờ nhân ảnh gió lay sợi đèn
Bao người vừa lạ vừa quen
Người mua,người bán đẩy chen vội vàng

Bên này một dãy dương gian
Bên kia âm thế người tràn chật đêm
Con còn nấn ná ngồi thêm
Mẹ như làn gió bay lên bầu trời

Mỗi năm chợ họp lần thôi
Để con gặp mẹ bồi hồi âm dương

                       Chợ Viềng,ngày 7-Giêng-Ất Mùi

                                          Tạ Anh Ngôi

Thứ Ba, 2 tháng 8, 2016

MẸ TÔI

\


MẸ TÔI*
(Rút từ tâp thơ:”Bến Chờ”NXB-VHDT)

Trăng lên mẹ vẫn ngoài đồng
Quang tre mẹ quẩy bềnh bồng gánh trăng
Đường quê hun hút tháng năm
Sương khuya in dấu chân trần mẹ qua

Cánh cò bay lả bay la
Thương con lặn lội đồng xa bãi lầy
Gió mưa mài tấm thân gày
Hoàng hôn mài những tháng ngày gieo neo

Mẹ tôi lam lũ sớm chiều
Nhặt thơ kết lại làm diều tôi chơi
Đòn tre đè dọc cuộc đời
Vai gày mẹ gánh đất trời bão giông

Mẹ tôi tóc bạc lưng còng
Vẫn gom từng giọt nắng hồng đầy vơi
Đêm hè nhặt ánh sao rơi
Đan vào mắt võng ru lời nước non

Tôi nay “Chân cứng đá mòn”
Cây cao mẹ lại chẳng còn với cây
Bao nhiêu ngày tháng hao gầy
Bao nhiêu sức mẹ cho đầy trái con?

“Còn trời còn nước còn non”
Lời ru của mẹ vẫn còn vút cao
“Cái cò đỗ cọc cầu ao”
Cánh diều cõng nắng bay vào thơ tôi…

                       Nhân Hưng,ngày 3-8-2002

                                    Tạ Anh Ngôi
*Nhân lễ Vu Lan,tôi đăng lại bài thơ này để kính dâng mẹ tôi và các bà mẹ Việt Nam

Thứ Hai, 1 tháng 8, 2016

BẢO HIỂM TÌNH



BẢO HIỂM TÌNH

Gửi tình vào quĩ thời gian
Quên mua bảo hiểm "ngân hàng" cướp không !

                                  Ngày mưa bão,28-7-206

                                            Tạ Anh Ngôi