(Tặng M nhân ngày 20-10)
Tôi là khách ghé thăm
Bệnh xá cơ quan qua nhiều ngày xa
vắng
Rừng chiều hồng màu nắng
Lối vào tím ngắt cánh bằng lăng
Con đường này tôi cắt*đầu năm
Giờ ngỡ ngàng tưởng vào thành phố
Những mái nhà nho nhỏ
Cánh lá bao dung nâu xẫm một màu
Những tháng ngày nối tiếp nhau
Đây chỗ ngoặt ngập ngừng chân bước
Và kia nữa nơi tôi làm ngày trước
Chiếc cầu con bằng mấy cây rừng
Đã quên đâu vẫn một con đường
Con đường tôi trăm nhớ ngàn thương
Chị là chủ
Giờ tôi là khách
Chủ với khách không gì ngăn cách
Mảnh đất này mảnh đất năm xưa
Mảnh đất thấm từng giọt mồ hôi tôi
Nay lại thẫm mồ hôi của chị
Mảnh đất của tình đồng chí
Nghĩa quê hương đâu dễ phai mờ
Chị đã hiểu đất này chưa!
Bắt đầu từ đây chị đến
Bắt đầu từ đây tôi đi
Chị làm tiếp những gì còn dở
Tôi mang đi những gì tôi thương
Chị làm chủ ngôi nhà tôi đó
Tôi trở về thăm một con đường…!
Những tháng ngày nối tiếp nhau
Cánh bằng lăng vẫn rụng
Cạnh lối đi tím ngắt một màu
Mặt trời vẫn nhuộm hồng đôi má
Cánh rừng thưa mỗi chiều
Con đường này đáng nhớ bao nhiêu?
Đây chỗ ngoặt ngập ngừng chân bước
Kia mái nhà cánh lá bao dung…
Chị yêu con đường này không?
Salon-Karatie ngày 28-6-1970
Nhân Hưng,ngày 18-11-2013
Tạ Anh Ngôi
( Ảnh minh họa:Lấy từ nguồn Internet)
Chị là chủ
Trả lờiXóaGiờ tôi là khách
Chủ với khách không gì ngăn cách
vậy nên đêm ngủ chung giường
và những chuyện bình thường
diễn ra liền sau đó
trong căn nhà nhỏ
giữ rừng cây
trái đất này
ai hạnh phúc hơn đây?
Nặc danh lại hiểu lầm rồi
XóaNhững năm tháng ấy chúng tôi ở rừng
"Lôi thôi"kỷ luật thẳng thừng
Thương nhau cũng chỉ đúng chừng mực chung
Nói chi đến chuyện nằm cùng
Cầm tay chả dám còn chung đụng gì?
Cùng đồng hương xứ Bắc kỳ
Cho nên mới viết"chẳng gì cách ngăn"
Ấy là ngụ ý nhân văn
Nặc danh không phải băn khoăn chuyện này
Căn nhà làm giữa rừng cây
Nhà tôi dựng trước sau này nhường em
Tôi đi công tác khác miền
Sau về gặp lại huyên thiên chuyện tàng
Không tình ý,chẳng đa mang
Chỉ là kỷ niệm khoe làng coi chơi
Hiểu lầm nhiều đấy, người ơi!
Ước gì ngày ấy là tôi
XóaCùng Người hứng hạt mưa rơi giữa rừng
Biết nhau giờ muộn quá chừng
Hình như trời đã sang đông mất rồi
Người đà có chốn có nơi
Tôi thuyền không lái buông lơi giữa dòng
Sông đời lẫn lộn đục trong
Biết đâu mà gửi tấc lòng vào đâu?
Ước gì đến được với nhau
Trả lờiXóaXin làm cọc giữa sông sâu buộc thuyền
Mặc đời nổi sóng không yên
Cũng xin làm một âu thuyền đợi ai
Tôi dù có chồn có nơi
Xin làm luồng gió thổi vơi nỗi lòng
Dòng đời còn lắm đục trong
Cũng nên tin nghĩa tương đồng người ơi!
Mấy dòng gửi đến với người
Mong người vui khỏe ở nơi...(Bí vần nhờ bạn điền tiếp)?
Vui ơi là vui!
Trả lờiXóaSao không thấy Hồng Nga tham gia nhỉ?
Trả lờiXóa