Sáng
đứng soi gương chợt thẫn thờ
Thấy
đầu tóc bạc rụng lơ phơ
Mắt
nhìn dài dại cười dân dất
Dáng
thấy lom nhom nói ẫn ờ
Ngủ
thích một mình nằm vạ vật
Đi
ưa bách bộ bước bâng quơ
Nhìn
gà hóa cuốc lươn ra đỉa
Cái
đó xem xong bảo cái…lờ…!
Nhân Hưng,ngày 12-7-2013
Thơ: Tạ Anh Ngôi-Ảnh minh họa:Hồng Nga
(Rút từ tập:”Bến Chờ”NXB VHDT)
Cái tớ vừa xem tựa cái lờ
Trả lờiXóaLờ thì tớ biết tuổi còn thơ:
Thân thì tùm hụp,thuôn thuôn nhẵn
Hai lỗ hai đầu,lông phất phơ
Thủa trẻ tớ thường dùng đơm cá
Giờ đây già cỗi mắt lại mờ
Thôi chẳng tiện nhìn,rờ mó lại:
A ,a!Mụp vậy,đúng là lờ.
Cái LỜ Nga biết thưở còn thơ
Trả lờiXóaĐến tận ngày nay vẫn gọi LỜ
Lớn để đặt vùng đơm CÁ QUẢ
Ai ai cũng thích kiếm tìm LỜ!
Bài thơ này đã đăng trên trian cách đây chưa lâu lắm. Rất tiếc mấy hôm vừa rồi nhà Song Thu bị hỏng đường truyền nên nhờ Đăng Biên lên bài vì vậy bài thơ lại được đưa lên. Thôi đành để thế vậy
Trả lờiXóa