CHUYỆN CỤ ĐỒ ĐIẾC ĐI
CHÚC TÊT
Ngày xửa ngày xưa,ở vùng đồi nọ có một cụ
thày đồ rất hay chữ ,hay thơ.Cụ có tài “Tức cảnh sinh tình,xuất khẩu thành
chương’nổi tiếng khắp vùng.Chỉ khốn một nỗi là cụ bị điếc.Cụ điếc đến nỗi “súng
bắn bên tai cũng không nghe thấy,cũng không sợ”.Năm ấy,nhân ngày mồng một đầu năm,bỗng
nhiên nhớ đến người bạn học đã lâu không gặp,cụ chống gậy đến nhà bạn để chúc
tết và kể chuyện hàn huyên cho thỏa nỗi nhớ mong.Vừa đến đầu nhà bạn,con chó
thấy người lạ nhảy ra sủa rất hung dữ.Vì điếc đặc nên cụ đồ không nghe thấy
tiếng chó sủa mà chỉ nhìn thấy mồm chó há ra rất rộng rồi lại ngậm vào,cụ tưởng
con chó ngồi ngáp ! Thấy cảnh,cụ chán cho mình đã không may,ngày đầu năm đi chúc
tết lại gặp cảnh chó ngáp ! Ngán cảnh, cụ vịnh một bài thơ tức sự rồi quay về !
Bài thơ đó nguyên văn như sau :
Đầu năm năm mới đến nhà ông
Mới tới đầu nhà đã gặp dông
Con chó cứ nhìn mình ngáp ngáp
Cảnh tình này có chán không ông ? (!)
Đầu năm năm mới đến nhà ông
Mới tới đầu nhà đã gặp dông
Con chó cứ nhìn mình ngáp ngáp
Cảnh tình này có chán không ông ? (!)
Nhân Hưng,ngày
6-2-2017
Tạ
Anh Ngôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét