KIM
VÂN KIỀU LƯỢC TRUYỆN
Tạ Anh Ngôi
Kể từ
Kiều gặp chàng Kim
Những
mong phận cải duyên kim có ngày
Nào
ngờ vạ gió tai bay
Bán
mình Kiều phải ra tay một lần
Trước
là báo hiếu song thân
Sau vì
thương xót Thúy Vân em Kiều…
Đường
xa thân liễu đìu hiu
Gập
ghềnh vó ngựa ráng chiều phôi phai
Buồn
trông phong cảnh xứ người
Cánh
chim vô định biết rồi ra sao
Mơ màng trong giấc chiêm
bao
Đạm Tiên người cũ lẻn
vào trướng loan
Nàng răng:”Nghiệp chướng
trời ban
Má hồng rồi sẽ gian nan
những ngày
Mười lăm năm kiếp đọa
đày
Tiền Đường gặp gỡ nước
mây trùng phùng…”
Giật mình lo sợ vô cùng
Nghe như sấm sét đùng
đùng bên tai
Giám Sinh trực sẵn hiên
ngoài
Động đào quyết mở then
cài một phen
Phẩm tiên gặp phải tay
hèn
Uổng bao gìn giữ thề
nguyền những khi
Đêm dài trên đất Lâm
Truy
Kiều như cành liễu còn
gì nữa xuân?
Nổi nênh một kiếp phù
vân
Phong trần lại tiếp
phong trần từ đây
Sở Khanh hứa quyết ra
tay
Cứu Kiều thoát kiếp đọa
đầy lầu xanh
Hay đâu cạm bẫy rấp ranh
Tú Bà với gã Sở Khanh
một loài
Mấy phen tan ngọc nát
ngài
Kiều đành nhắm mắt an
bài làm theo
Tháng ngày ong bướm dập
dìu
Hẹn hò kẻ trước,yêu
chiều người sau…
Thời gian cửa sổ bóng
câu
Dập vùi thân liễu nát
nhàu kiếp hoa
Thương thay số phận đàn
bà
“Sống làm vợ khắp người
ta ở đời”
May sao Kiều gặp một
người
Hào hoa phong nhã vẻ
thời thư sinh
Yêu bởi sắc, đắm bởi
tình
Chuộc Kiều làm lẽ tư
dinh rước về
Thúc Sinh chiều chuộng
mọi bề
Kiều thêm rực rỡ chẳng
nề tuyết sa
Vợ chồng đang lúc thuận hòa
Nồng nàn hương lửa,cửa
nhà ấm êm
Bất ngờ nhà cháy giữa
đêm
Nát tan kỳ vọng một phen
hãi hùng
Hoạn Thư bày chuyện hành
chồng
Làm cho giáp mặt mà lòng
cách xa
"Thấp cơ thua trí đàn bà
Hoa nô đứng đó rõ là
người xưa"
Thúc Sinh rầu rĩ lòng
dưa
Kiều đau vẫn phải dạ
thưa dối lòng
Chồng nhìn vợ,vợ nhìn
chồng
“Người ngoài cười nụ,người
trong khóc thầm”
Đưa Kiều ra các Quan Âm
Hoạn Thư hồ dễ tính lầm
mà lo
Biết người,người cũng
biết cho
Hiếu sinh đường mở tha
cho một lần
Sớm khuya kinh mõ chuyên
cần
Trưa chiều trà nước có
phần nguôi mgoai
Một đêm vắng lặng trong
ngoài
Chuông vàng khánh bạc
giắt người kiều đi
Hoạn Thư biết rõ vân vi
Mở lòng hà hải từ bi thả
Kiều
Cầu sương ,giày nguyệt
gieo neo
Chùa đâu chữ Ẩn Am Chiêu
rõ rành
Giác Duyên sư trưởng
lòng lành
Nghe Kiều phân tỏ sự
tình mà thương
Nâu sòng khuya sớm đèn
hương
Tiếng kinh gọi
nguyệt,nện sương chày kình
Tưởng rằng yên phận rứt
tình
Nào ngờ chuông khánh sự
mình lộ ra
Vội vàng chẳng kíp tính
xa
Lánh sang nhà với Bạc Bà
trú chân
Chưa mừng kịp chốn an thân
Lại rơi vào kiếp phong
trần một phen
Bạc Bà bán phấn đã quen
Mưu cùng Bạc Hạnh ép
duyên Châu Trần
Lạc loài đất lạ độc
thân
Nào hay duyên phận dữ
gần,lành xa
Nào hay Bạc Hạnh,Bạc Bà
Cùng phường bán phấn
buôn hoa quen nghề
Bán làm tiếp khách phòng
khuê
Một phen Kiều lại ê chề
lầu Xanh
Đêm dài gió mát trăng
thanh
Gặp người qua khách biên
thành sang chơi
Vai năm tấc,thân cao
mười
Râu hùm hàm én rõ người
lược thao
Đội trời,đạp đất anh hào
Mắt xanh hợp với má đào
một đôi
Xưa nay tri kỷ mấy người
Anh hùng,kỹ nữ thề bồi
trước sau
Đôi bên ý hợp tâm đầu
Chuộc Kiều trăm lạng
cùng nhau phát hoàn
Trời ban cho chốn thanh
nhàn
Kiều cùng Từ Hải phượng
loan ấm nồng…
Mười năm xa cách vợ
chồng
Anh hùng phỉ chí anh
hùng bốn phương
Làm cho rõ mặt phi
thường
Tinh binh mười vạn,rợp
đường thất tinh
Trẻ già trông thấy mà
kinh
Kiều càng lo sợ lánh mình
một nơi
Nào ai hay được cơ trời
Tìm Kiều,Từ Hải nói lời
hàn huyên
Để cho ân oán phân miêng
Mặc Kiều xử,uyết báo đền
công minh
Dưới cờ nhờ có uy linh
Thúy Kiều báo oán,trả
tình trước sau
Thời gian thấm thoát
trôi mau
Lựa lời Kiều mới trước
sau tỏ tình:
“Bó cờ về với triều đình
Chữ trung đã rõ chữ tình
càng trong
Chiến trường yên ngưa
duổi dong
Chàng đi thiếp có an
lòng được đâu
Về triều vinh nhục có
nhau
Nghìn năm đời có khen
đâu Hoàng Sào ?”
Nghe Kiều phân tỏ thấp
cao
Chỉnh quân Từ xếp chiến
bào cửa viên
Ngờ đau Tôn Hiến đê hèn
Sẵn sàng phản phúc bốn
bên súng cờ
Đang trong sơ ý bất ngờ
Hùm thiêng sa bẫy bây
giờ tính sao?
Tả xung,hữu đột máu trào
Anh hùng dẫu có thế nào
cũng cam!
Trong ngoài hào lũy tan
hoang
Tín quân kịp dắt tay
nàng đến xem
Thấy Từ đứng giữa trận
tiền
Trơ trơ oan khí một miền
chửa tan
Lạ thay lệ hận của nàng
Vừa rơi Từ đã ngã ngang
dần dần…
Đem Kiều vào chốn trung
quân
Hồ Công thấy mặt mười
phần ngất ngây
Là tuồng trăng gió xưa
nay
“Dẫu rằng mặt sắt cũng
ngây bởi tình”
Thương cho thân phận của
mình
Đau cho hai chữ bạc tình
hồng nhan
Vinh chi tiết liệt vua
ban
Để đời tiếng xấu gái
ngoan hại chồng
Kiều gieo mình xuống
dòng sông
Mặt nào mà sống ở
trong cõi đời ?
Buồn
trông non nước xa vời
Tiền
Đường dào dạt chân trời vắng tanh
Nỗi oan theo mãi với
mình
Nỗi mình ai biết, sự
tình ai hay…
Giác Duyên gặp mộng bấy
nay
Đóng thuyền trực bến
ngày ngày giăng sông
Sớm khuya chẳng quản
nhọc công
Gặp Kiều duyên kiếp định
trong chuyển vần
Ngư ông kéo lưới một lần
Vớt người trong mộng
bóng vân chửa lòa
Hồn mai,phách quế nhập
nhòa
Đạm Tiên thoắt hiện nhận
là người xưa
Rằng:”Tôi có sẵn lòng
chờ
Mười lăm năm ấy bây giờ
gặp đây
Chị tuy phận mỏng phúc
dầy
Đoạn trường đã hết phúc
nay dồi dào…”
Ngẩn ngơ chưa biết sự
sao
Trạc Truyền tiếng gọi
lọt vào bên tai
Giật mình tỉnh giấc hòe
mai
Mở nhìn thấy Giác Duyên
ngồi kế bên
Gặp nhau mừng rỡ hàn
huyên
Đoạn thôi cùng bước lên
thuyền về am…
Chàng Kim muôn dặm phù
tang
Nửa năm ở đất Liêu Dương
lại nhà
Vội
sang vườn Thúy dò la
Rã rời
mới hiểu gần xa sự tình
Thương
ông mắc nạn tụng đình
Thương
Kiều giữ hiếu bán mình chuộc cha
Theo
lời,Kim kết duyên hoa
Cùng
Vân đền đáp tình nhà nghĩa xưa
Duyên
Vân ngày tháng nồng ưa
Trai
tài gái sắc sớm trưa Sở Tần
Ân
khoa gặp hội trường vân
Vương,Kim
cùng chiếm bảng xuân một ngày
Cửa
trời rộng mở thang mây
Hoa
chào ngõ Hạnh,hương bay dặm đàng
Dẫu
vui duyên cải cùng chàng
Thúy
Vân mơ gặp Kiều đang bên giường
Nàng
rằng : « Sông lớn Tiền Đường
Nghiệp
đời chưa dứt mối giường người ta
Bên sông dựng một am hoa
Giác Duyên cùng chị lân
la tháng ngày…”
Nghe tường Kim Trọng
khôn khuây
Tìm đường vạch lối đến
ngay Phật đường
Giác Duyên đánh tiếng
gọi nàng
Phòng trong Kiều dạo gót
vàng bước ra
Hân hoan đủ mặt một nhà
Xuân Huyên còn mạnh,cội
già còn tươi
Hai em phương trưởng cả
rồi
Chàng Kim Trọng đó vẫn
người tình xưa
Kiều rằng:”Chẳng tưởng
bây giờ
Cầm tay gặp mặt vẫn ngờ
chiêm bao…”
Sông Tiền sóng vỗ dạt
dào
Hoa xuân như cũng nở
trao tặng người
Vân rằng:”Bèo dạt mây
trôi
Nửa đời nếm trải đủ rồi
đắng cay
Bây giờ gặp mặt nhau đây
Chàng Kim trả chị sum
vầy trúc mai”
Kiều rằng:”Gia thất
duyên hài
Chút tình ân ái ai ai cũng màng
Chữ trinh đáng giá ngàn
vàng
Chị nay ong bướm hoa tàn
xá xơ
Nói
chi kết tóc se tơ
Đã buồn
nẫu ruột còn dơ dáng đời… »
Kim
rằng : « Rõ khéo nói lời
Suy
trong đạo hạnh rõ người rõ ta
Xưa nay trong phận đàn
bà
Chữ trinh kia cũng có ba
bảy đường
Nàng đem tính mạng coi
thường
Đáp đền chữ hiếu ,trọn
đường chấp kinh
Thế là tròn hạnh,sáng
trinh
Bụi nào vấy đục được
mình bấy nay ?”
Nghe ra tay lại cầm tay
Càng yêu bởi nết,càng
say bởi tình
Một nhà giá nến hương
bình
Một nhà như thể cây
quỳnh cành giao...
Ngẫm muôn sự ở trời cao
Chữ tài chữ mệnh trời
trao cho người
Chữ tâm treo ở trên đời
Tấm gương trong sáng
giữa trời soi chung
Mượn vần lục bát đôi
dòng
Kim Vân Kiều truyện cho
lòng nguôi ngoai
Lời xưa lược lại dông
dài
Mua vui và cũng tặng ai
giải sầu
Nhân Hưng,ngày 31-3-2012
Tạ Anh
Ngôi