Trăm
năm cụ Nguyễn Du ơi!
Phận
sao phận bạc như vôi thế này?
Bây
giờ con gặp cụ đây
Con
xin hầu cụ khúc này hàn huyên…
Nhặt
khoan giọt nước mái hiên
Thánh
tha thánh thót nỗi niềm từ xưa
Khúc
vui như gió xuân đưa
Mỏng
tang như nắng xuân vừa thoảng qua
Êm
đềm thuyền đậu bến ngà
Rộn
ràng cảnh bướm vờn hoa vườn ngoài
Khúc
buồn rầu rĩ lòng ai
Khúc
trầm âm vọng gió cài thung sâu
Năm
dây réo rắt nhặt mau
Nghe
như tiếng suối khuất sau rừng già
Khúc
đau như rứt ruột ra
Tiếng
sâu quằn quại,tiếng xa bời bời
Tiếng
rung bão tố giữa đời
Tiếng
vang sóng thét biển khơi trập trùng
Tiếng
vê mưa gió mịt mùng
Tiếng
dồn sấm sét anh hùng ra tay
Nỗi
lòng nhỏ máu năm dây
Cũng
là tâm sự xưa nay của Kiều
Bồi
hồi suối chảy trong veo
Nhẹ
rơi như tiếng chim chiều vườn xuân…
Ngừng
đàn cúi lạy thi nhân
“Người
cho con sống muôn phần thanh tao
Dẫu
rằng phận liễu má đào
Ơn
sâu tái tạo con nào dám quên…”
Nguyễn
Du nhè nhẹ bước lên
Đỡ
Kiều ngồi dậy rồi truyền mấy câu:
“Rằng
Ta nào biết ngày sau
Mấy
trăm năm những nỗi đau chửa mòn
Ta
nghe trong tiếng đàn con
Hình
như oan nghiệt vẫn còn đâu đây…?”
Nói
rồi nhẹ bước thang mây
Khuất
vào quá khứ chia tay cùng Kiều !
Nhân Hưng,ngày
8-3-2012 _ 8-6-2014
Tạ Anh Ngôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét