(Tắng H...)
Ngày ấy anh đi
lúa đang thì con gái
đồng làng em ngan ngát màu xanh
Ngày ấy anh đi
rặng phi lao đầu lành em còn nhỏ
bóng còn thưa cắt nắng vụn mặt đường
Ngày ấy anh đi
chỉ chia tay với em qua vuông giấy nhỏ
lúc hành quân tạm nghỉ ven rừng
tỳ đầu gối chữ ba màu anh ghi vội vã
tin cho em năm tháng cũng sang trang!
Giờ đã qua đi
chín lần rồi uốn câu mùa lúa
trĩu hạt vàng ngào ngạt ruộng thâm canh
rặng phi lao đầu làng em
bóng không còn nhỏ nữa
đan kín mặt đường vun vút vươn mình
Đã mạnh dạn em không còn xấu hổ
như ngày nào e ấp đứng bên anh
Mỗi cánh én chao mình qua cửa sổ
dệt thời gian vào tấm thảm quê hương
em bỗng thấy mình không còn nhỏ nữa
năm tháng qua vẫn giữ trọn tình thương
Em gom những mùa đông
thành từng tơ chỉ đỏ
thành dòng chữ thuỷ chung
thêu từng trang thư nhỏ
dù chiến tranh có dài hơn nữa
vẫn sắt son em đệt đợi chờ...
Kratiê,ngày 31-3-1970
T A N
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét