Tôi có một ông bạn rất hay làm thơ.Thơ ông viết nhanh và cũng tương đối hay,được bạn yêu thơ thích thú.Ông làm thơ nhanh đến mức:"tức cảnh sinh tình,xuất khẩu thành chương".Nhưng gần đây ông bị một căn bệnh quái ác
làm cho ông điếc đặc.Ông điếc đến mức mọi âm thanh dù to đến cỡ nào
ông cũng không nghe được.Vợ và con ông đã mua cho ông đủ loại máy nghe
tốt nhất,đủ thương hiệu nổi tiếng từ khắp nơi trên thế giới,nhưng vẫn
không cải thiện được tình hình.Lâu rồi ông đành chịu cảnh điếc đặc như
vậy.
Tết năm ngoái,ngay từ sáng sớm ngày mồng một tết,ông sang xông nhà và
chúc tết nhà một người bạn thân đã lâu ông chưa có dịp đến chơi.Mới đến
đầu nhà,con chó thấy người lạ xông ra cắn.Ông nhà thơ vì điếc nên
không nghe thấy tiếng chó cắn, lại tưởng là chó ngáp.Đi chúc tết lại gặp
chó ngáp thì quả là xui xẻo!Chán quá,ông đọc một bài thơ tứ tuyệt do ông
mới "tức cảnh sinh tình" ,Nguyên văn bài thơ đó như sau:
Đầu năm năm mới đến nhà ông
Mới đến đầu nhà đã gặp sự rông
Con chó cứ nhìn mình ngáp ngáp
Nông nỗi này có chán không ông?(!)
Đọc xong bài thơ,ông nhà thơ bỏ về thẳng,không vào chúc tết nhà bạn nữa!
T A N
Xin phép được hỏi bác Anh Ngôi: Trong bài thơ tứ tuyệt của ông Nhà Thơ điếc ở câu hai là cách điệu hay thừa một từ ạ?
Trả lờiXóaMinh Hương.
Cuối năm DẠ đến chúc ANH NGÔI
Trả lờiXóaDòm cổng nhìn xem : thấy chó ngồi
Chó sủa như là xua khách vậy
Ngôi về biết vậy,thịt...ngay thôi
Thịt chó-ngu-si chẳng biết mời
Đãi người thi sĩ đến thăm chơi
Đó là câu chuyện chơi gặp chó
Vốn dĩ đầu đuôi có thế thôi !