(Viết nhân cuộc
trốn chạy khỏi TP HCM vì dịch)
Dân tộc tôi đã bao
đời cực khổ
Nạn binh đao Trịnh-Nguyễn
tranh giành
Sưu thuế nặng dân
cúi đầu làm nô lệ
Gieo hận thù con
tố cha,em giết anh!
Đã bao lần đất
nước có chiến tranh
Bao thế kỷ đau thương
giặc giã
Dân đói khổ vặt
từng nhành rau má
Con bò lê ôm vú mẹ
bên đường!
Tưởng qua rồi
những chết chóc đau thương
Tưởng qua rồi
những tháng ngày đứt bữa
Hạnh phúc ngời lên
trên từng bếp lửa
Có ngờ đâu giờ con
cháu lại tha hương!
Đêm giật mình nghe
tiếng sóng đại dương
Con thuyền ván
giữa mênh mông biển cả
Trong rừng sâu mẹ
ôm con đói lả
Bởi sợ gì cha dắt
vợ con đi?
Thêm lần nữa đối
mặt với hiểm nguy
Mẹ lại đèo con lên
đường lánh nạn
Cuộc trốn chạy
không bằng con thuyền ván
Bằng xe thô sơ
vượt nghìn mấy dặm đường!
Có dân tộc nào khổ
ải đau thương
Như dân tộc tôi
trên từng thế kỷ
Những cuộc trốn
chạy không bao giờ ngừng nghỉ
Vì miếng cơm giục
bước đường xa…!
Nhân Hưng,3h30 ngày 3-8-2021
Tạ Anh Ngôi
(Ảnh tác giả cùng với Nguyễn Văn Hội)